VƯƠNG QUỐC NHỮNG KẺ LẠ MẶT
Phan_13
Một phần quá lớn của cuộc đời anh lúc này với anh dường như đã xa lạ. Sau khi cô nhận lời cầu hôn của anh, trên chiếc thuyền vào ngày hôm đó, anh đã đi xuống dưới khoang và tất cả mọi thứ trong con thuyền đã gắn bó với cuộc sống của anh trong bao nhiêu năm qua dường như đã khác biệt - bé nhỏ và ẩm ướt, ngập đầy những đồ tạo tác từ những giấc mơ đã chết từ lâu. Những bản đồ và bản hướng dẫn hàng hải còn sót lại từ giấc mộng một mình du thuyền vòng quanh thế giới của anh. Những tấm danh thiếp của những người đàn ông ở chợ lạc đà - một lời nhắc nhở rằng anh đã từng muốn mua lạc đà và dành hàng tháng trời rong ruổi trên sa mạc với những người Bedouin. Thật bất ngờ khi anh đã dễ dàng chấp nhận sự ra đi của những giấc mơ đó đến mức nào. Và hiện tại anh háo hức được đón chào điều mới mẻ. Được ký giấy đăng ký kết hôn. Được biến nó trở thành sự thật. Sự cấp bách này cũng bị thúc giục bởi những kỷ niệm về Fatimah, người đã khiến anh tan nát đến tận con tim và đã gạt anh sang bên. Anh kinh hãi khi nghĩ đên lần đính hôn này liệu có kết thúc tương tự vậy chăng: đột ngột và điên cuồng đên bất lực. Duy chỉ có điều này là đau đớn hơn. Anh đã tận tâm tận sức hơn rấtnhiều. Nỗi sợ hãi đều đều gõ tiếng từ sâu thẳm cõi lòng anh, đôi lúc lại đập liên hồi như đôi cánh của loài chim ruồi, và anh nuốt nó vào thật sâu, nén giữ nó lại. Hãy tránh xa niềm hạnh phúc đang bừng nở trong trái tim ta.
Vấn đề là, khi tất cả đều tốt đẹp thì chúng lấp lánh sáng hơn bao giờ hết, nhưng khi tất cả những điều tồi tệ ập đến thì mang theo sự choáng váng kinh hoàng. Anh không hề biêt sự ghen tuông phải trả giá đến vậy. Nó có thể khiến trái tim anh ngừng đập. Khi Katya nói về công việc, anh đã cố an ủi chính mình với mục đích tốt đẹp của công việc cô đang làm cho xã hội, nhưng cùng lúc ấy anh gần như chết điếng bởi ý nghĩ về những người đàn ông mà cô tiếp xúc, những người đã thấy được khuôn mặt cô, đã có được toàn bộ thời gian ở bên cô trong khi anh không thể. Quỳ gối trong thánh điện, anh đã quên mất hoàn toàn những lời cầu nguyện khi bị phân tâm bởi sự căm ghét đối với những gã đàn ông đó. Anh nghĩ về tất cả những kẻ đó: những gã chồm ra khỏi ô-tô của chúng để tấn công phụ nữ đi trên phố. Những gã lẻn vào các khu mua sắm dành cho phụ nữ với trang phục giả nữ để có thể làm hại những cô gái. Những kẻ đã gửi hình ảnh trần truồng của mình bằng điện thoại di động qua Bluetooth trong bán kính hai mươi mét; khoe khoang những tấm ngực trần, như thể đám lông vũ phô trương của con công đực. Anh cố kiềm chế sự giận dữ. Khi bình tâm trở lại, anh khẩn cầu cho lòng vị tha, cầu nguyện rằng dù những cám dỗ tầm thường đó có đến trước mặt cô, Katya vẫn yêu anh với trọn vẹn sự đam mê trong tâm tưởng.
“Em cần một bức tường.” Cô nói.
“Em nói sao?”
“Một bức tường lớn và trống.” Cô thở hắt ra, còn anh thì trộm nhìn gương mặt cô. Nó có vẻ ưu tư và ương bướng. “Em đã phải cố mới lấy được những bản chụp lại của tất cả những bức ảnh xác chết. Có mười chín thi thể tất cả, anh còn nhớ chứ? Em cần một chỗ để treo chúng lên theo những vị trí mà chúng được tìm thấy.”
Anh muốn hỏi cô tại sao các điều tra viên vẫn chưa làm việc đó. Nhưng hiển nhiên họ không muốn những bức ảnh chụp thân thể trần truồng của những phụ nữ đó bị trưng lên tường của họ nếu việc đó không thực sự là cần thiết. Và có lẽ nó chẳng cần thiết.
“Majdi - anh có nhớ anh ta không? Đó là đội trưởng đội pháp y. Anh đã gặp anh ta một lần rồi đấy. Anh ta đã lập được một mô hình về hiện trường theo đúng những đặc điểm về địa lý.” Cô nói. “Nhưng nó có vẻ đơn giản và vô nghĩa. Em nghĩ tốt nhất là nên làm việc này theo phương pháp cũ.”
Anh cố bắt nhịp câu chuyện. Còn ai lý tưởng hơn trong việc xem xét ảnh về cơ thể phụ nữ như một phụ nữ chứ? “Anh có một bức tường cho em đây.” Anh nói.
Cô lập tức lắc đầu. “Con thuyền của anh nhỏ quá.”
“Anh đang nghĩ đến nhà chú anh cơ.”
“Ổ. Ý tưởng thật tuyệt, nhưng chúng ta không thể làm vậy. Đó là những bức đồ họa về xác chết của phụ nữ. Có khi chính anh cũng không muốn nhìn chúng ấy chứ.”
“Đó không phải là vấn đề với anh hay chú của anh.” Anh nói. “Bọn anh sẽ không xem ảnh nếu đó là điều em muốn.”
“Không, không, không phải vậy.,,”
“Vậy là chúng ta có bức tường rồi nhé.”
Một giờ sau, họ đã đứng trong tầng hầm nhà Samir.
Katya chưa gặp Samir bao giờ. Mặc dù ông là người thân duy nhất của Nayir, nhưng cô không được nghe nhiều về ông ngoại trừ việc ông đã tự mình nuôi nấng Nayir, mà không có sự giúp đỡ của một phụ nữ nào. Có lẽ đó là lý do khiến ông có vẻ bí ẩn. Ông đã nấu ăn sao? Rồi thay tã nữa? Hát ru và đọc truyện rồi bế ẵm Nayir khi anh khóc? Cô hình dung đến một người đàn ông mũm mĩm và nữ tính, ngày nào cũng ngồi trên chiếc ghế sô-pha tồi tàn xem truyền hình, mặc áo choàng ở nhà đã mặc suốt ba mươi năm qua.
Samir thực ra lại là một người chắc khỏe nhưng duyên dáng. Ông đi giày lười bằng da màu sáng, mặc vét, đeo cà-vát lớn màu xanh lá cây thẫm ngay dưới cổ áo. Khi họ đến nhà ông đã gần chín giờ, và ông mở cửa với vẻ giống một người quản gia, mái tóc hoa râm của ông ánh lên dưới ngọn đèn vàng của khách sảnh.
Ông mỉm cười với Katya một cách chừng mực nhưng có phần rạng rỡvới sự hào hứng sâu kín. Ông chào đón cả ba người rồi bảo Nayir đi pha trà và lấy quả chà là trong khi ông dẫn khách đến chỗ bức tường trống.
Samir cũng là một nhà hóa học giông bố của cô, nhưng bố cô thì dành cả đời làm việc trong các nhà máy và trường đại học, còn Samir làm việc độc lập. Ông làm việc ở tầng hầm, tham gia vào các dự án tự do của các nhà khảo cổ và đôi khi là các nhà sử học, tự thực hiện nghiên cứu về những lĩnh vực ông yêu thích, còn chi tiết công việc thì ông đảm bảo với Katya là rất tẻ nhạt. Ông đặt các trang thiết bị của mình trong phòng thí nghiệm dưới tầng hầm. Katya và Ayman đang đứng ở đó.
Căn phòng sáng sủa và rộng rãi, không khí thoáng mát dễ chịu. Ayman cười tươi.
“Liệu thế này đã đủ rộng cho những bức ảnh của cháu chưa?” Samir ra hiệu về phía bức tường cuối nhà.
“Quá đủ ấy chứ ạ.” Cô nói. “Tuy vậy, có lẽ cháu nên tự mình làm việc này. Những hình ảnh này là đồ họa.”
“Được, được, tôi cũng từng xem các bức ảnh hiện trường rổi. Tôi thậm chí còn tự khai quật tử thi rồi, tại các khu khai quật khảo cổ học. Tôi hiểu sẽ thấy những gì mà. Trừ phi cháu muốn chúng tôi rời đi?”
“Không ạ, mọi người có thể ở lại. Cháu chỉ muốn cảnh báo trước thôi ạ.”
“Không sao, cháu đừng lo. Tôi không làm phiền đâu, và tôi rất hân hạnh được trợ giúp cháu. Càng thêm mắt nhìn sẽ càng sáng rõ mà.” Samir liếc nhìn Ayman lúc này đang nhún vai một cách niềm nở, cố tỏ vẻ là người lớn. Cậu đang mong đợi Katya sẽ không buộc cậu phải rời khỏi đây. Cậu mới mười chín tuổi và phải chịu trách nhiệm trước bố của Katya về những nơi mà cô đến.
Katya lấy ảnh trong túi xách và bắt đầu treo chúng lên. Samir quan sát mọi việc và hướng dẫn cô bằng tâm bản đồ. Khi Nayir bước vào với khay trà trên tay cũng là lúc họ hoàn thành bức ảnh cuối cùng. Vẻ thất thần không tả nổi trên gương mặt anh khiến Katya thấy xấu hổ.
“Em xin lỗi.” Cô nói. “Có lẽ em nên báo trước với anh là mọi người đang treo ảnh lên.”
“Không sao đâu.” Anh đáp và đặt khay trà lên chiếc ghếbăng. ít ra thì anh đã không nói Anh sẽ giữ ánh nhìn của mình thật trong sáng. Đã bao nhiêu lần cô nghe cái câu nói nực cười đó rồi nhỉ? Nó có nghĩa là một người đàn ông có thể nhìn thấy một thứ khiêm nhã - canh tay trần của phụ nữ, mái tóc, chiếc cổ của cô ta - và lựa chọn không nhìn bởi tâm trí anh ta trong sáng.
Khi ảnh đã được treo lên, Katya cảm thấy thật lố bịch. Giờ thì sao đây?
Cô đã nhận ra qua tấm bản đồ rằng các thi thể được chôn theo vòng tròn, mười hai cái xác ở vòng ngoài và bảy cái ở vòng trong.
“Vậy là nó theo hình vòng tròn.” Ayman nói.
“Theo đúng thuật ngữ thì đó là một hình lục giác.” Samir đáp lời “Thực ra là, một hình lục giác được cấu tạo rất chuẩn mực.”
“Điều đó có nghĩa gì không ạ?” Ayman hỏi.
“Tôi không rõ nữa.” Saymir nói. “Cô nghĩ sao?”
Katya liếc nhìn Nayir. Anh đang chăm chú nhìn các bức ảnh vói vẻ kinh hãi lặng lẽ.
“Nó theo hình tổ ong phải không ạ?” Ayman hỏi.
“Hmm, đúng vậy.”
Bọn họ đều im lặng. Katya nhận ra là mình không thực sự quá cần một bức tường nhiều như là cần một đội điều tra hiện trường đã quen thuộc với vụ án này.
“Những dấu gạch chéo này trên bản đồ có nghĩa gì vậy?” Samir hỏi.
“Những chỗ đó là địa điểm họ tìm được các bàn tay.” Katya nói. “Các bàn tay của nạn nhân đã bị chặt rời.”
“Chỉ có ba thôi sao?” Samir hỏi.
“Không, các nạn nhân đều bị chặt tay, nhưng chỉ có ba bàn tay được tìm thấy ở hiện trường.”
“Thế còn các bàn tay khác thì sao, chúng ở đâu vậy?”
“Chúng cháu không biết.”
Samir lấy chiếc bút màu từ cái lọ đặt trên bàn và đánh dấu gạch chéo nhỏ vào mỗi bức ảnh chụp nơi họ tìm thấy những bàn tay đó.
“Nhưng việc chỉ chôn có ba bàn tay mới kỳ quái làm sao!” Samir vừa nói vừa nhìn bản đồ.
Sự im lặng thậm chí còn nặng nề hơn. Nayir đã rót trà cho mọi người và là người duy nhất nâng tách trà lên. Anh tựa vào bàn và nhấp một ngụm trà.
“Những cái xác đó.” Anh nói. Mọi người đều quay sang nhìn. Thật bất ngờ khi anh lên tiếng. “Chúng có tư thế thật kỳ quái.”
“Như thể tên giết người đã ném họ vào đó vậy.” Katya nói.
“Như vậy là tên giết người đã phải mất rấtnhiều thời gian để vẽ ra mô hình chôn xác lục giác đó, và rồi hắn chỉ ném xác vào huyệt hay sao?” Nayir hỏi. “Chúng đều được chôn ở những tư thế rất lung tung.”
“Cháu nói đúng.” Samir nói. “Điều này thật kỳ quặc” Ông quay sang phía bức tường và Nayir đứng lên, cả hai có vẻ đã có kết luận cùng một lúc. “Có thể nào lại như vậy chăng?” Samir nói.
Nayir đặt tách trà lên bàn, nhận chiếc bút từ Samir và bước đến chỗ bức tường. “Có quy luật. Em có thấy nó không?”
Katya chăm chú nhìn những bức ảnh. “Không. Là gì vậy ạ?”
Anh bắt đầu từ góc trên bên tay phải. Phía dưới cái xác anh vẽ một hình đơn giản.
ب
Đó là chữ B. Nó cũng chính là tư thế mà cái xác được chôn, với đầu và hai chân hơi đưa về phía trước. Cái chấm phía dưới chính là nơi tìm được bàn tay.
“Ôi trời ơi.” Katya khẽ thốt lên. “Không thể nào.”
Nayir lại tiếp tục vẽ. Ở bức ảnh tiếp theo phía bên trái, anh viết chữ S.
س
Anh viết nó mà không có nét móc bên trái vì nó tiếp nối với chữ cái tiếp theo, M.
م
Nhìn từ trên cao xuống, cái xác này được chôn với phần thân người cong sang phải, hai cánh tay cuộn trước ngực để biểu đạt một chữ M.
Anh viết tiếp các chữ cái cho toàn bộ các bức ảnh, nhưng họ đã nhận ra câu nói đó là gì. Nó thân thuộc với họ như chính hơi thở vậy.
Bism'allah, ar-rahman, ar-rahim.
“Nhân danh đức Allah nhân từ và độ lượng.” Đó là câu nói mở đầu tất cả những bài cầu nguyện.
Katya phải ngồi ngay xuống. Samir, chính ông trông cũng nhợt nhạt, đưa cho cô một tách trà và ngồi xuống bên cạnh cô. Cô có chút hối hận thoáng qua vì đây là buổi gặp mặt đầu tiên của họ. Cô run rẩy nhấp một ngụm trà.
“Thật quái đản.” Samir lẩm bẩm.
Nayir đặt bút xuống và đến bên cạnh chú mình. Ayman thì bất động, ánh mặt cậu còn đang gắn chặt lên bức tường với vẻ sửng sốt.
“Em không nghĩ đây lại là công việc ở cơ quan của chị.” Cậu nói.
“Uống trà đi, chàng trai trẻ.” Samir nói. “Thứ này chẳng phải điều kỳ diệu gì cả. Đó là tội ác, và khi nhìn thấy nó, cậu nên quay mặt đi mới phải.”
Bất ngờ thay, Ayman làm theo. Cậu ngồi xuống bên cạnh Katya và uống tách trà của mình. “Nhưng chị vừa tìm ra được sự kỳ tài điên loạn của hắn, vậy thì sao chứ?” Ayman nói. “Nó chẳng có nghĩa lý gì cả. Hắn nói một câu mà ngày nào chúng ta chẳng nói. Ý em là, sẽ tốt hơn nếu hắn để lại địa chỉ hay thứ gì đó khác.”
Chẳng ai cười cả.
“Cháu xin lỗi về việc này.” Katya lên tiêng. “Đáng lẽ cháu không nên mang những bức ảnh này đến đây.”
“Không có gì phải xin lỗi, cháu à.” Samir đáp lại và vỗ về cánh tay cô. “Nayir đã tìm được lời giải giúp cháu rồi. Nó cũng đáng để biết những thách thức cháu phải đối mặt trong công việc chứ. Giờ thì thậm chí chúng ta còn tôn trọng công việc của cháu nhiều hơn trước. Và không một ai ở đây” ông nhìn quanh, “là thiếu quan tâm đến chuyện này cả, ít ra là tất cả những gì liên quan đến cháu.”
Cô khẽ mỉm cười với ông và cố kiềm chế để không nói rằng Ayman đã đúng: tất cả chẳng có nghĩa gì. Chỉ đơn giản là họ đã đẩy lùi tảng đá và nhìn xuống cái quần thể côn trùng lúc nhúc được tạo ra bởi cái trí tuệ tâm thần đó.
Trên đường trở ra xe của Ayman, Nayir nói. “Khi anh phải đối mặt với mọi việc, đặc biệt là việc gì anh không thể hiểu được, anh thấy cách tốt nhất là tìm câu trả lời trong giấc mơ.” Anh chăm chú nhìn cô, ánh nhìn kỳ lạ hiếm thấy đến mức nó khiên cô ngượng ngùng. “Istiqara” Anh nói. “Hãy xin lời giải đáp và Allah sẽ giúp.”
Cô mỉm cười. Cô đã quên mất rằng có đến bốn loại giấc mơ - istiqara. “Có lẽ em sẽ thử.”
“Anh sẽ gửi e-mail lời cầu nguyện cho em.”
Cô cảm ơn anh và ngồi vào xe cạnh Ayman.
Chương 24
Ôi Allah! Con xin khai sáng từ tri thức của Người
Và năng lực từ cội nguồn sức mạnh
Và con xin Người những điều phúc hạnh.
Người có quyền năng, khi con bất lực
Người hiểu biết, còn con bất tri
Người rõ nhất thế giới vô hình.
Ôi Allah! Nếu như Người hiểu được
Rằng điều này là phúc thuận với con
Thì hãy giúp con dễ dàng đón nhận
Và xin Người ban phúc lành cho con.
Nếu Người biết điều này là họa
Vậy xin hãy giúp con lánh xa
Và định đoạt những gì tốt đẹp
Cho con, và thỏa nguyện với con.
Đó là những lòi nguyện cầu tha thiết của Katya trước khi ngủ. Nó đã dẫn cô chìm vào đêm tối day dứt với cái nóng và mồ hôi, tấm khăn trải giường quấn quanh đôi chân cô như sợi dây xích. Nó dẫn cô đến những cái hang tối tăm ở al-Balad, nơi những sinh vật nửa người từ thời kỳ trước khi có loài người được sinh ra bằng máu của những phụ nữ bị sát hại. Chúng xuất hiện, trọn vẹn hình hài, từ lưỡi lửa liếm vào dáng hình còm cõi của của loài efreet, da chúng đen lại, khô cứng, và bong tróc bởi ngọn lửa, đôi mắt chúng vàng rực với ánh nhìn tàn độc và xuyên thấu. Chúng đuổi theo cô trong những ngõ ngách và đốt cháy quần áo của cô. Chúng được sinh ra từ máu của phụ nữ và chúng thèm khát cô. Chúng bao vây cô trong cái ngõ trên phố Falasteen nơi đã tìm thấy bàn tay của Amina, rồi chúng kéo lê cô đang gào thét dọc theo hè phố, những thanh gươm của chúng chặt đứt hai bàn chân cô trước tiên, rồi đến đôi tay, thân xác không còn sức tự vệ của cô bị ném lên những cái xác của không biết bao nhiêu phụ nữ khác nữa. Tất cả phụ nữ ở Jeddah đều nằm chết ở đó. Daher cũng ở đó nữa rồi cả Ibrahim. Họ nói chuyện với nhau. Còn cô thì gào thét, nhưng họ không nghe thấy cô.
Sau đó giấc mơ thay đổi. Cô lạc trong một thế giới núi đồi và mưa gió, bầu trời u ám và những cánh đồng xanh mướt. Cô bị kéo lê trên mặt đất, trên những bụi cây gai. Rồi một con efreet đẩy cô xuông đất sâu, lạnh lẽo, tối tăm, đất nhung nhúc côn trùng từ cái thuở hình dung xa xưa. Những lục địa còn giao cắt nhau để tạo ra chúng, câu chuyện cổ về đất đen. Chúng xô cô xuống đó, nhét đầy đất đen vào miệng cô, cố ấn một nắm đất xuống cổ họng cô, rồi cô choàng tỉnh hổn hển khiếp sợ và lăn lộn trên giường mà khóc.
“Trong câu chuyện người gác cổng và công chúa” Katya nói, “công chúa đã giết bọn efreet, phải không ạ?”
“Đúng rồi.” Bố cô nhìn cô chăm chăm. “Sao con lại hỏi vậy?”
“Đêm qua con đã mơ một bọn efreet đẩy con xuống đất sâu. Nó khiến con nghĩ đến câu chuyện đó.”
“Bố không nhớ là chuyện gì đã xảy ra nữa.” Ông nói. “Ngoại trừ việc con efreet tấn công nàng công chúa bởi người gác cổng đã lẻn xuống hang sâu dưới lòng đất để cứu nàng, và đôi tình nhân kết chuyện bằng một nụ hôn. Đám efreet là những sinh vật đố kỵ.”
“Trong câu chuyện, nàng đã giết chúng.” Katya nói. “Nàng đã đốt chúng thành than.”
Nhưng chi tiết đó cũng không giúp cô thấy khá hơn chút nào về giấc mơ đó.
“Con ổn chứ?” Bố cô hỏi. “Trông con rất nhợt nhạt.”
Cô đi làm với cảm giác khổ sở, không thể rũ bỏ được những tàn dư cuối cùng của đêm hôm trước. Cô khẩn cầu đức Allah, và lũ quỷ lại là kẻ trả lời.
Những con quỷ dữ hiện đại không quá khó để nhận ra. Chúng tự nhận mình mình là những kẻ đạo đức nhất. Chúng sống trong nỗi sợ hãi bị phát hiện ra con người thực sự của chúng.
Đó là ý nghĩ hẹp hòi đầu tiên của Katya khi cô đi ngang qua Abu-Musa ngoài hành lang trên đường đến văn phòng của Ibrahim. Ông ta cau có cúi xuống đất khi cô đi qua. Có thể là ông ta đã cau có nhìn vào mặt cô, nhưng điều đó sẽ là không đứng đắn.
Một trong những lý do mà cô ghét ông ta là bởi ông ta gần giống y chang gã nhân viên bán hàng mà cô từng cho địa chỉ và số điện thoại để chuyển một chiếc bàn làm việc và một chiếc giá sách tới nhà. Hắn ngày nào cũng gọi cho cô trong suốt một tháng trời, đầu tiên thì để lại tin nhắn với lời mời lịch thiệp hỏi cô có muốn gặp hắn rồi cùng ăn tối không. Khi nhận ra cô sẽ không gọi lại, thì hắn để lại những tin nhắn đầy căm hận; quy kết cô là một con điếm, rằng chỉ có bọn gái điếm mới cho đàn ông lạ mặt số điện thoại, và hắn khẳng định cô chỉ xứng được đối xử bằng một cuộc làm tình thô bạo mà thôi. Cô đã phải đổi số điện thoại, và không biết bao nhiêu tháng trời cô sợ phải tự đi ra hoặc đi vào căn hộ của mình.
Cô dừng lại trước cửa văn phòng của Ibrahim. Ông đang đứng phía sau bàn làm việc, vẻ mặt trầm ngâm khó chịu với chồng giấy tờ chất đống trên mặt bàn.
“Vâng, cô Hijazi.” Ông lên tiếng khi trông thấy cô.
Cô bước vào và đặt một tập hồ sơ trên bàn ông. “Tôi xin lỗi khi thêm phần hồ sơ này vào công việc giấy tờ của ông.” Cô nói. “Nhưng việc này rất quan trọng. Tôi đã phát hiện ra nó đêm qua.”
“Chuyện gì vậy?”
Abu-Musa xuất hiện trên ngưỡng cửa phía sau cô. Vẻ mặt ông ta vẫn còn cau có. “Liệu việc cô có mặt ở đây có đứng đắn không hả cô Hijazi?”
Cô lấy làm sửng sốt. Trong tất cả những tháng ngày cô làm việc ở đây, thực tế cô chưa từng bao giờ bị nói là xử sự không đúng mực cả. Nó thường được truyền đạt thông qua các cử chỉ hay ánh mắt và lờicảnh báo khẽ khàng từ sếp của cô, Zainab.
“Cô Hijazi chỉ vừa mang đến một hồ sơ vụ án rất quan trọng.” Ibrahim nói. “Tôi có thể giúp ông được gì chăng?”
“Về mặt chuyên môn thì cô Hijazi thậm chí không nên có mặt trong tòa nhà này nữa kia.” Abu-Musa đáp.
Katya cảm ơn Ibrahim rồi rời khỏi phòng.
Sáng hôm đó cô không làm việc. Cô ngồi trước máy tính, một tay đặt lên con chuột, rồi nhìn chăm chăm vào màn hình. Nếu có ai đi qua phía sau cô, cô nhấn chuột làm ra vẻ mình đang bận rộn, nhưng tâm trí cô mới là thứ duy nhất làm việc.
Mười một giờ cô rời khỏi tòa nhà đi ăn trưa sớm. Cô đã mua một bữa trưa đóng gói, nhưng vẫn chưa thấy đói; cô chỉ muốn đi ra ngoài.
Cô tránh bờ hồ, đi sâu vào thành phố và cô đi như thể có mục đích, ngay cả khi chỉ để đi. Cô đi ngang qua mấy bà mẹ đang chăm sóc con; mấy thanh niên đang tựa vào cửa kính ô-tô cười vang, tiếng nhạc của họ như làm rung cả khung sườn của cô. Mấy ông già đứng trước cửa hiệu của mình hút thuốc và nói chuyện. Trước một quán café, đàn ông đang ngồi trên ghế nhựa xem ti-vi được cắm vào chiếc máy phát điện, bóng mát duy nhất của họ chỉ là một cái cây nhỏ bé. Có hai cô bé ngồi trên hàng rào gỗ ăn trái cây và cùng nhau thì thầm vào một chiếc điện thoại di động. Khi một chàng trai tiến đến chỗ họ, một cô bé ném quả nho về phía anh ta và huýt gió, và anh ta quay lại, mặt đỏ bừng.
Nắng rát bỏng khuôn mặt cô, hơi nóng bao bọc lấy cô khi những âm thanh đường phố và tiêng nói cười cuối cùng đã xóa bỏ những mảnh ký ức cuối cùng về giấc mơ trong tâm tưởng cô. Ở đây không có cái chết, không có máu đổ và không có efreet. Nhưng có điều gì đó vẫn day dứt trong ý thức của cô. Amina al-Fouad. Cái ngõ ây. Bàn tay bị chặt ấy. Và cô rõ ràng đã thấy điều gì đó. Điều gì đó phi lý và phù du. Cô dừng bước, nắm giữ chặt lấy điều ấy, rồi vội vã quay trở lại hướng nhà ga. Cô bắt đầu hối hả. Tất cả đã trở nên rõ ràng bởi cô không tin Chúa để cho quỷ dữ lên tiếng trả lời cô trừ phi quỷ dữ muốn nói điều gì đó.
Một trong những lý do Ibrahim rời Đội Điệp vụ là ông ghét làm việc trong một phòng ban mà không có việc gì được hoàn thành cả. Có cả một chuỗi hoạt động, anh chuẩn bị các điệp viên của mình, rồi anh điều họ tới thực hiện nhiệm vụ và anh chờ đợi. Hàng tuần. Hàng tháng. Gạt mọi giấy tờ sang bên và theo dõi tình hình. Nhưng anh lại chính là gã chăn cừu trong khi lũ cừu của anh chạy tới nô đùa với sói, rồi anh hát một khúc ballad cô đơn bên đống lửa trại và tự nhủ mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát. Anh chẳng biết chuyện gì, chẳng thấy chuyện gì, nhưng từng tin tức một thỉnh thoảng lại được báo về, và anh sẽ ăn mừng hoặc khóc lóc. Cuối cùng thì, công việc đó cũng khiến ông chán nản như chuyện gia đình của mình vậy.
Không có gã chăn cừu nào ở Đội Trọng án hết, chỉ có những người Bedouin truyền thống tốt bụng tụ họp với nhau, thành lập những liên kết, và thề rằng sẽ bảo vệ nhau trước sự khắc nghiệt khôn tả của thế giới này. Tất nhiên cũng có người kình địch, nhưng cái chết ở đây quá gần, và tất cả những con đường người ta đi đều phải đề phòng nó. Hãy tự bảo vệ mình. Hãy di chuyển chậm chạp. Hãy đi theo lối cũ của các bậc cha anh và những bài học của những người đã ngã xuống để mà khôn ngoan.
Chỉ có lúc này ông bắt đầu cảm thấy có điều gì đó khó chịu trong tình thân ấy. Nó khuyến khích sự thân thiết nhưng không chào đón sự đổi mới. Người đang thực hiện nhiệm vụ tốt nhất trong vụ án này lại là một phụ nữ đứng ngoài vòng lửa trại, nhìn vào với sự mong mỏi, mà nếu được thỏa mãn, có thể cũng bóp nghẹt cả cô.
Đội điều tra quá hăng hái. Ông chỉ cần nói rằng họ đang nhóm họp, thì những lời đồn đại đã lan ra khắp nơi. Đã có một bước đột phá trong vụ án này! Họ có thể dừng công việc vất vả này lại và làm việc gì đó quan trọng! Thậm chí ai đó trong số họ có thể bị bắn khi tóm cổ tên giết người! Tiến sĩ Becker đã nói vói họ hàng chục lần rằng sẽ mất nhiều năm để tóm được tên hung thủ này, nhưng chẳng ai tin cô.
Một lần nữa Mu'tazz lại đứng ở phía cuối căn phòng, khoanh tay lại với vẻ chua chát trên nét mặt. Ibrahim ghét phải thừa nhận rằng Mu'tazz khiến ông lo lắng. Tuy cảm thấy ông đã giành thế thượng phong trong buổi họp lần trước, những mỗi cử chỉ phản đối trên gương mặt người đàn ông đó đều gay gắt với ông như thể ai đó đang hét lên qua một chiếc loa pin.
Tiến sĩ Becker xuất hiện với chiếc áo choàng đen bên ngoài trang phục nhưng vẫn không mang khăn trùm đầu. Bọn họ đang dần thị uy với cô. Ibrahim thấy an tâm khi cô vẫn ở đây, mặc dù trông cô không có vẻ gì là vui vẻ cả.
Chiếc bảng trắng không đủ lớn, nên những bức ảnh của mười chín nạn nhân được treo trên tường. Majdi đã treo chúng lên đó, vói sự hỗ trợ của Katya. Cô đang đứng ở vị trí mọi khi của mình bên bậu cửa. Chờ đợi để tháo chạy, Ibrahim nghĩ vậy.
Khi tất cả những tiếng ồn ào lắng xuống, Ibrahim chỉ vào những tấm ảnh và nói. “Tôi muốn các anh cho tôi biết các anh nhìn thấy gì.”
Mọi người quay sang trái, hoặc nhìn nhau, với vẻ khó hiểu trên nét mặt.
“Xin cứ thẳng thẳn, hãy cho tôi biết xem” Ibrahim nói. “Các anh nhìn thấy gì?”
“Các xác chết.”
“Đúng rồi. Còn gì khác nữa không? Có gì đó ẩn giấu sau đó không chẳng hạn?”
Sau một hồi lặng im, những người đàn ông bắt đầu dò đoán. Một quy luật theo vòng tròn à? Một hình lục phân? Một hình lục giác?
“Có một quy luật.” Cuối cùng thì Ibrahim lên tiếng. Ông bước đến bên bức tường và bắt đầu viết trên các bức ảnh. Trước tiên là chữ B, rồi đến chữ S, rồi M. Ông vừa mới bắt đầu vòng thứ hai thì những người đàn ông trong phòng đã nhận ra. Cả phòng nhốn nháo tiếng nói.
“Bism'allah, ar-rahman, ar-rahim.” Shaya nói.
Cả phòng im phăng phắc. Daher há hốc miệng.
“Cô Hijazi đã phát hiện ra quy luật này đêm qua.” Ibrahim ra hiệu về phía Katya. Cô vẫn không một chút bối rối trước ánh nhìn đố kỵ của hai mươi người đàn ông. “Cảm ơn cô Hijazi.”
Cả căn phòng lại im lặng, như sự tiếp nối của cú sốc trước đó. Mu'tazz tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng Ibrahim không rõ đó là vì thông điệp kia hay vì cô Hijazi là người phát hiện ra nó.
“Như vậy, hắn là một người Hồi giáo.” Ai đó nghiêm giọng nói.
“Có thể hắn biết về đạo Hồi.” Daher đáp lại. “Mà không phải là người Hồi giáo thì sao.”
Ibrahim can thiệp trước khi cuộc tranh cãi trở nên gay gắt. “Tôi chắc các anh đều đang băn khoăn không rõ điều này giúp gì cho chúng ta.” Ông quay sang Katya. “Cô Hijazi, sao cô không lên đây và trình bày giả thuyết của mình nhỉ?”
Katya đứng bên bậu cửa. Mọi người lại quay ra nhìn cô, ngoại trừ một số người trong phòng không thể ép mình nhìn cô được.
“Tôi nghĩ rất có khả năng hắn sẽ lặp lại quy luật này ở đâu đó.” Cô nói và ra hiệu về phía bức tường. “Chúng tôi ngờ rằng việc hắn bắt Amina al-Fouad, và bàn tay của bà ta được sắp đặt như vậy có lẽ là một giai đoạn đánh dấu sự kết thúc của việc hành hình.”
Ibrahim ra hiệu về phía chiếc bảng trắng phía sau ông có treo một bức ảnh về bàn tay đó. Ông để ý khi mình làm vậy thì Mu'tazz trừng mắt nhìn Katya.
“Có thể” Katya nói tiếp, “bà ta sẽ là nạn nhân đầụ tiên trong loạt tấn công mới và tên sát nhân đã thay đổi quy cách giết người bởi hắn đang tức giận vì chúng ta đã tìm ra địa điểm ở sa mạc của hắn. Nhưng tôi cho rằng khả năng đó cũng tương đương với khả năng al-Fouad chính là nạn nhân cuối cùng trong vụ giết người hàng loạt đã xảy ra mà chúng ta không hề biết này. Chúng ta vẫn chưa giải mã hết được.” Có vẻ như cô đã nhận ra Mu'tazz đang nhìn cô chòng chọc, nét mặt cô sa sầm lại.
“Ý cô là tên giết người không chỉ chôn các nạn nhân ở sa mạc, mà còn giết người ở những nơi khác nữa phải không?” Shaya hỏi.
Ngữ điệu của anh ta cho thấy sự mất thể diện và sự hoài nghi mà cả đội đang cảm thấy lúc này. Ý cô là sao khi nói chúng ta không hề biết?
Tiên sĩ Becker ngước nhìn lên. “Thực ra chuyện đó cũng khá bình thường.” Cô nói. “Các cơ quan cảnh sát trên khắp thế giới thường không nhận ra có vụ giết người hàng loạt cho đốn khi hung thủ đã giết vài người rồi. Đó là bởi hầu hết những tên giết người hàng loạt không để lại dấu hiệu nào, như chúng ta thường gọi vậy, và chúng thường không cố định tại một địa điểm nào cả. Jeddah là một thành phố lớn vói rất nhiều phân khu khác nhau, nên hoàn toàn có khả năng hắn đã thực hiện trên toàn phạm vi Jeddah trong suốt thời gian qua.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian